Sinh nhật lần thứ 14 (2)

Thời gian: 09/12/2025 Tác giả: Bình Thuận Nhiệt độ: 962856℃

  Vào ngày sinh nhật của tôi, không biết mọi người còn đắm chìm trong bầu không khí bị tôi chỉ trích hay chỉ là họ đã thờ ơ như vậy. Trong khi chờ bánh được phát, càng có nhiều người bận rộn với sách giáo khoa. Chỉ có cô, anh và các cán bộ lớp là người khuân vác.

  Khi cô ấy mang hai đĩa bánh đến cho tôi và kể cho bọn trẻ, nỗi sợ bị tôi bắt gặp vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy. Sinh nhật năm nay chắc phải có chút hồi hộp.

  Thực ra khi viết biên bản này, tôi không quan tâm đến người đánh giá sai mà tôi muốn nói đến người vẫn còn mù mờ, không biết con có lỗi. Anh ấy đã có một ngày sinh nhật khác.Có lẽ anh ấy đã hẹn bố mẹ ở nhà vào cuối tuần. Tuy nhiên, đến chiều, bố mẹ tôi bảo có chuyện xảy ra và anh ấy không thể quay lại được. Họ yêu cầu tôi nói cho anh ấy biết.Tôi gọi điện cho anh, anh tỏ ra vô tư, bình thản nhưng khi tôi yêu cầu anh gọi điện cho mẹ để cảm ơn thì anh lại tỏ ra xấu hổ. Thật không may, cuộc gọi cuối cùng đã không được thực hiện.Khi tổ chức sinh nhật, chắc chắn chúng ta vui mừng nhưng không được quên người đã chịu đựng mọi khó khăn để sinh ra chúng ta.

  Tất cả những việc lớn nhỏ mà cha mẹ làm đều vì con cái.

  Khi kỳ thi tuyển sinh cuối cấp THPT đang đến gần, tôi đề nghị với cả lớp rằng phụ huynh nên gửi một số bữa ăn cho con khi rảnh rỗi. Đó là thời điểm tốt để gặp nhau để động viên các em nên sau này nhiều phụ huynh nhất quyết đòi đến đây vài lần một tuần.Một bữa ăn ngon và một vài lời hướng dẫn đơn giản cũng là động lực để học sinh trưởng thành.Khi tôi học tiểu học, nhà trường không cung cấp bữa ăn. Buổi trưa, chúng tôi phải đi bộ về nhà ăn cơm rồi mới quay lại trường.Con đường đã đi sáu năm nay chỉ mất chưa đầy mười phút đi bộ. Khi tôi còn nhỏ, bước đi của tôi nhỏ hơn và có thể phải mất mười lăm phút để đo đường.Một buổi trưa hè nọ, cơn mưa lớn bất ngờ ập đến khiến chúng tôi không thể về nhà mà không mang theo ô.Tôi đang đợi trong lớp học. Đã quá giờ ăn trưa và tôi dự định sẽ đói cả buổi chiều. Bất ngờ thay, bố tôi xuất hiện trước cửa lớp, tay cầm hộp cơm trưa.Tôi vẫn nhớ ngày đó có món trứng chần nóng hổi, ​​được coi là món ăn ngon vào những năm 1990. Bao nhiêu năm rồi tôi vẫn còn nhớ sức nặng của bữa ăn này.Cha mẹ tôi đã cố gắng hết sức để loại bỏ những khó khăn cho tôi ngoài việc học tập. Có ánh sáng khi trời tối và có ô khi trời mưa. Đây là lòng tốt lớn nhất.

  Lúc đó, tôi nhắc các em buổi học vừa qua như thế này: Bố mẹ có đến thăm hay không không phải là lý do để các em phải vất vả, bởi vì mỗi bậc cha mẹ không chỉ có nghĩa vụ giáo dục con cái mà còn phải chu cấp cho gia đình. Tôi chỉ có thể nói rằng nếu họ không đến thì họ đang trấn an chúng tôi. Nếu họ đến, chúng ta nên làm việc chăm chỉ hơn.

  Tương tự, hôm nay tôi phải nói rằng việc bố mẹ có tổ chức sinh nhật cho chúng tôi hay không là chuyện bình thường.Chúng ta nên nhìn những ngày sinh nhật một cách hợp lý, biết đo lường và để sự trưởng thành của năm này qua năm khác trở thành động lực thúc đẩy bản thân.

Tuyên bố: Nội dung bài viết này được người dùng Internet tự phát đóng góp và tải lên, trang web này không sở hữu quyền sở hữu, không chỉnh sửa thủ công và không chịu trách nhiệm pháp lý liên quan. Nếu bạn phát hiện nội dung vi phạm bản quyền, vui lòng gửi email đến: [email protected] để báo cáo và cung cấp bằng chứng liên quan, nhân viên sẽ liên hệ với bạn trong vòng 5 ngày làm việc, nếu được xác minh, trang web sẽ ngay lập tức xóa nội dung vi phạm.