Người xưa có câu: Ở thành phố tấp nập, nghèo khó, không có ai quan tâm;giàu có trên núi, có bà con xa. Ý nghĩa chung là: nếu bạn không có tiền, dù bạn có sống ở đô thị sầm uất cũng sẽ không có ai quan tâm đến bạn; nếu bạn có tiền, dù bạn sống ở vùng nông thôn hẻo lánh, nhiều họ hàng xa cũng sẽ đến thăm bạn.Nói một cách đơn giản, giữa họ hàng cũng có những tình huống không ưa người nghèo, yêu người giàu.
Thực ra tôi vẫn luôn đồng tình với câu nói này nhưng nó chỉ tồn tại giữa những người bà con không thường xuyên tiếp xúc với nhau. Tình huống như vậy không tồn tại giữa các thành viên trong gia đình.Một gia đình nên chia sẻ những phước lành và khó khăn, chẳng hạn như giữa vợ chồng, như giữa cha mẹ và con cái. Nhưng sau này khi lấy nhau tôi mới nhận ra mình đã sai.
Rừng rất rộng và có đủ loại chim.Cho dù có quan hệ huyết thống thì việc người ta ghét nghèo yêu giàu cũng không phải là hiếm.Chưa kể đến mối quan hệ giữa những người trong gia đình không cùng huyết thống, chẳng hạn như mối quan hệ giữa mẹ chồng và mấy nàng dâu. Tôi thực sự cảm thấy, khi không có tiền, bạn chỉ là cọng rơm, nhưng khi có tiền, bạn là báu vật.
Tôi và chồng là bạn học đại học, mối quan hệ giữa tình yêu tự do trong sáng và tình cảm hơn một cuộc hẹn hò mù quáng một chút.Tôi không nói rằng mọi trường hợp đều như vậy, nhưng ít nhất đó là trường hợp của tôi.Bởi khi đó, tôi và chồng bước vào mối quan hệ chỉ vì thích anh ấy mà không xem xét đến những vấn đề khách quan và thực tế khác như hoàn cảnh gia đình đối phương.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi theo chồng về quê. Tục ngữ có câu, cưới gà, theo gà, cưới chó, theo chó. Tình yêu của tôi là trên hết nên tôi đương nhiên nghe theo quyết định của chồng.Thực tế, bố mẹ tôi chưa bao giờ đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Dù gia đình tôi là một gia đình bình thường, bố mẹ tôi cũng không bao giờ mong tôi đạt được địa vị cao nhưng họ cũng không sẵn lòng cho tôi lấy chồng xa hoặc lấy nhà chồng có điều kiện kinh tế kém hơn tôi.Cha mẹ tôi lo lắng rằng tôi sẽ phải chịu đựng khó khăn và bị đối xử bất công.Nhưng tôi vẫn kiên trì và cuối cùng cuộc hôn nhân cũng diễn ra.
Tôi nhận ra rằng mẹ chồng tương lai không thích tôi và thích con dâu lớn về nhà chồng trong vài ngày tới.Lúc đó tôi rất bối rối. Tình hình tài chính của gia đình mẹ chồng con dâu lớn rõ ràng không tốt bằng tôi. Tại sao mẹ chồng lại không thích tôi?Sau này tôi mới biết lý do, nó rất thực tế và trực tiếp.Bởi vì đối với mẹ chồng, tuy điều kiện tài chính của nhà chồng con dâu lớn và nhà mẹ chồng tôi không khá giả lắm nhưng nhà chồng con dâu lớn là người địa phương, dù không có tiền nhưng cũng có thể đóng góp.
Và tôi lấy chồng ở xa, gia đình ruột thịt ở thành phố khác nên tôi không thể đóng góp tiền bạc, công sức.Mẹ chồng tôi rất thực tế, lúc đó tôi thực sự không mong đợi điều đó chút nào.Ngày cưới, mẹ chồng tôi nói với những người hàng xóm đến chúc mừng: Mười năm làm con dâu, cuối cùng mẹ cũng vượt qua được và có thể tận hưởng cuộc sống hạnh phúc.Lúc đó tôi tưởng mẹ chồng chỉ muốn ra vẻ, giữ thể diện trước người ngoài nên giả vờ không nghe thấy ý mẹ chồng và cười trừ.
Nhưng tôi không ngờ sáng sớm hôm sau, vừa rạng đông, mẹ chồng đã trực tiếp vào phòng kéo tôi ra ngoài.Tôi sẽ không bao giờ quên mùa đông năm ấy. Nước buổi sáng rất lạnh. Tôi muốn dùng nước nóng nhưng mẹ chồng tôi từ chối.Cuối cùng, tôi lạnh đến mức run rẩy, còn cô ấy thì cười nhạo tôi.Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh cả của tôi lại sẵn lòng đưa vợ con về sống với bố vợ. Suy cho cùng, thà sống với người khác còn hơn ở trong ngôi nhà này.
Sống ở nhà bố chồng, ít nhất tôi không phải bị kẹp giữa mẹ và vợ, mùi xa và mùi xa. Nếu thỉnh thoảng tôi về và đưa một ít tiền thì mẹ có thể đối xử với tôi tốt hơn.Nhưng tôi không thể. Tôi lấy chồng ở xa và không có tiền mua nhà. Tôi chỉ có thể sống chung một mái nhà với mẹ chồng.Từ lúc này, tôi nhận ra rằng lời khuyên can ban đầu của bố mẹ tôi tuy thực tế nhưng không phải là không có lý.
Cứ như thế, những ngày sau hôn nhân của chúng tôi thật khó khăn.Sau khi kết hôn, người chồng dịu dàng, ân cần, chu đáo trong thời gian yêu nhau đã biến mất.Thay vào đó là một người bán hàng rảnh tay, thích thân thiện và tránh rắc rối.Dù tôi có bầu hay ở cữ, mẹ chồng cũng không bao giờ giúp đỡ tôi. Cô ấy không những không giúp đỡ mà còn thường xuyên bắt lỗi tôi.Vì lý do này mà tôi và mẹ chồng cãi nhau nhiều lần nhưng mẹ luôn nói rằng khi mang thai, mẹ không bao giờ nghỉ ngơi và suốt ngày làm việc đồng áng để kiếm tiền cho gia đình.
Họ nói tôi đạo đức giả vì không làm việc khi đang mang thai. Vì không kiếm được tiền nên tôi đương nhiên phải gánh vác việc nhà ở nhà.Vợ chồng tôi phàn nàn nhưng chồng luôn bắt tôi phải chịu đựng, đồng thời cũng nói rằng em đừng quá cầu kỳ như cô ấy.Khi con được một tuổi, tôi không bao giờ quay lại làm việc vì không có ai giúp tôi chăm sóc con.
Vì tôi không có thu nhập nên thái độ của mẹ chồng đối với tôi ngày càng tệ. Đôi khi tôi cảm thấy lạ lùng. Sự đóng góp của một người cho gia đình có thể chỉ được đo bằng tiền?Nhưng sau này tôi nhận ra mình không thể tiếp tục như thế này được. Thật sự không tốt khi xin tiền ai đó với lòng bàn tay hướng lên, ngay cả khi người đó là gối của bạn.Tôi quyết định làm việc ở thành phố để có thể kiếm được nhiều tiền hơn là làm việc gần nhà.Về vấn đề của con, sau khi bàn bạc với chồng, chúng tôi quyết định để mẹ chồng giúp đỡ.
Mẹ chồng tôi ban đầu không đồng ý. Cô đưa ra vô số lý do, tất cả đều nghe có vẻ kỳ quặc. Nhưng cô ấy tự tin đến mức khiến tôi chỉ biết cười khổ trong lòng.Cuối cùng, tôi nói sẽ đưa cho cô ấy 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng, cộng thêm chi phí nuôi con và cô ấy đồng ý.Bằng cách này, sau khi trả trước ba tháng, tôi lên đường.Đêm mẹ chồng tôi nhận được 6.000 nhân dân tệ là lần đầu tiên tôi được ăn bữa tối do mẹ chồng đặc biệt chuẩn bị cho tôi.Mẹ chồng tôi trợ cấp tiền cho tôi để đổi lấy bữa tối từ mẹ chồng tôi.
Tôi đi làm khá thành công và thu nhập của tôi ngày càng nhiều hơn khi công việc của tôi ngày càng bận rộn hơn.Hàng tháng khi về thăm con, tôi sẽ đưa tiền tháng sau cho mẹ chồng càng sớm càng tốt, lần nào cũng mang về cho bà một ít quà.Theo thời gian, tôi nhận thấy thái độ của mẹ chồng đối với tôi đã thay đổi. Trước đây cô ấy không cười với tôi nhưng bây giờ mỗi lần tôi về, cô ấy đều chuẩn bị sẵn bữa ăn và cười tươi hết cỡ.
Điều quan trọng nhất là mẹ chồng tôi sẽ gọi điện chào hỏi.Cô ấy lấy lý do con nhớ mẹ và ba ngày mới đến gặp tôi. Ở nhà có chuyện gì thì cô ấy sẽ bàn với tôi. Trước đây cô ấy sẽ tự mình quyết định, sẽ nói rằng không đến lượt tôi với tư cách là người ngoài can thiệp.Sau này tôi được hàng xóm biết rằng mẹ chồng bắt đầu khen tôi thông minh và có năng lực, nói rằng tôi giỏi hơn con dâu lớn và tôi có thể kiếm tiền.
Vốn dĩ tôi nên vui mừng vì thái độ của mẹ chồng đối với tôi ngày càng tốt hơn, nhưng bây giờ biết được nguyên nhân, tôi lại càng cảm thấy ớn lạnh.Mẹ chồng tôi tốt với tôi vì tôi có thể cho bà tiền. Gần đây, cô ấy nhân cơ hội nói chuyện với tôi và thì thầm với tôi rằng giá cả trong nhà đã tăng lên và một số thiết bị gia dụng nên được thay thế.Tôi tin rằng một gia đình nên chia sẻ khó khăn và cùng nhau tận hưởng những phước lành.Làm thế nào tiền có thể được sử dụng để ảnh hưởng đến thái độ của một người đối với người khác?
Nhưng chồng tôi lại nói tôi đạo đức giả, nói: Mẹ anh không tốt với em, em nói bà là mẹ chồng ác độc. Mẹ tôi đối với anh rất tốt, nhưng anh lại nói bà có mục đích, lại nói anh đang tìm phiền phức.Nhưng tôi vẫn cảm thấy nếu cần tiền để tác động đến thái độ giữa các thành viên trong gia đình thì thực sự không có tình cảm gì cả. Nếu sau này tôi gặp khó khăn và không có tiền thì liệu tôi có quay lại điểm ban đầu không?
Có một câu nói trong “Lý thuyết trao đổi xã hội” của Homans: Bất kỳ mối quan hệ nào giữa các cá nhân về bản chất đều là quan hệ trao đổi.Mối quan hệ tình cảm giữa các thành viên trong gia đình đương nhiên cũng là mối quan hệ giữa các cá nhân.Vì là mối quan hệ giữa con người với nhau nên bản chất của việc hòa hợp và giao tiếp là mọi người đều có được thứ họ cần.Ngay cả giữa cha mẹ và con cái, logic này cũng được tuân theo.Bạn đã nuôi tôi khi tôi còn trẻ và tôi đã nuôi bạn khi bạn già. Ngoài yếu tố tình cảm, bản chất còn là sự trao đổi cho đi và khen thưởng.
Loại quan hệ trao đổi này mặc dù tàn khốc, nhưng là sự thật, cho nên không cần kinh ngạc. Cũng giống như con dâu, mẹ chồng trong bài, một người góp tiền, một người góp tiền, đạt được sự cân bằng qua lại, thực chất là một kiểu hòa hợp.Nếu con dâu cảm thấy trong mối quan hệ thiếu “sự đụng chạm của con người”, thì bạn có thể lý trí hơn trong mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu này, không cần phải lạnh lùng.Bạn có nghĩ cô con dâu trong bài viết phải nghiêm túc không? Có phải nó hơi không cần thiết không?
--KẾT THÚC--
Hình ảnh|Mạng